Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Em là cô ấy... thứ hai


Phan_6

Hoàng Quân ngược lại không bao giờ để tâm đến những chuyện này. Thiết kế trang sức là niềm đam mê từ bé của anh, anh vào Star không chỉ để giúp đỡ ông Trọng phát triển công ty theo tâm nguyện của ông mà còn là để thỏa mãn niềm đam mê của mình. Anh không mặn mà với cái chức Chủ tịch Hội đồng quản trị kia, chính vì vậy không phải tối ngày tìm cách hạ bệ cha con Đỗ Xuân Thành hay lôi kéo các cổ đông trong công ty đứng về phía mình. Ông Trọng vì thế mà ngày càng tin tưởng anh hơn, yêu quý anh hơn.

Còn Lệ Dương, đến tuần thứ hai làm việc ở Passion, cô cũng bắt đầu quen dần với một vài người bạn. Nhưng người hay nói chuyện với cô nhất là Jack Nicholson, một bác sỹ đến từ Mỹ kém Lệ Dương hai tuổi, cậu ta mang nét đẹp khá đặc trưng của đàn ông phương Tây: da trắng, tóc nâu, dáng người cao gầy, đôi mắt xanh ẩn sau cặp kính cận.

Jack tuy còn trẻ nhưng làm việc khá cẩn trọng và cũng rất chuyên nghiệp. Cậu rất hay giúp đỡ Lệ Dương mỗi khi cô gặp lúng túng trong thao tác sử dụng thiết bị y học để chẩn đoán tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân. Mới đến Việt Nam có hai năm nên khả năng nói Tiếng Việt của cậu ta chưa lưu loát, tuy nhiên lại tỏ ra rất hứng thú với thứ ngôn ngữ lắt léo này. Bằng chứng là mỗi khi nói chuyện với Lệ Dương, cậu ta thường có khuynh hướng sử dụng Tiếng Việt bập bõm, câu trước câu sau nối lại đôi khi không liền mạch thay vì giao tiếp bằng Tiếng Anh thông dụng như nhiều y, bác sỹ khác.

Lệ Dương cũng rất hay chỉnh cho cậu ta những lỗi sai trong quá trình phát âm, vì thế mà quan hệ của hai người ngày càng trở nên thân thiết.

Jack cũng là người đầu tiên Lệ Dương chia sẻ về mong muốn tìm thông tin của ba mình từ hồ sơ lưu trữ của Passion. Nhiều năm làm việc tại đây, Jack đương nhiên quen biết nhiều người hơn Lệ Dương, cậu ta giúp cô hỏi mượn chìa khoá của người quản lý kho bệnh án.

Chỉ là khi mở được căn phòng đó rồi, ánh mắt Lệ Dương lại tràn đầy thất vọng. Một không gian rộng gần hai trăm mét vuông chứa hơn trăm cái tủ, trên đó bầy kín hồ sơ.

Mẹ Tâm chỉ cho cô biết, khoảng đầu năm 1985 khi bà gọi điện ẹ đẻ Lệ Dương hỏi về chuyện đi họp lớp, mẹ cô nói rằng chồng mình bị ngã cầu thang đang phải điều trị ở Passion, bà không thể đi được.

Bệnh viện mỗi ngày đều có bao nhiêu là bệnh nhân như vậy, với đống hồ sơ này Lệ Dương thật không biết mình phải tìm đến bao giờ.

Dường như đọc được sự lo lắng từ trong đôi mắt Lệ Dương, Jack đứng bên cạnh đặt nhẹ tay lên vai cô, nói với một giọng lơ lớ bằng Tiếng Việt:

“Chị yên tâm đi, tôi sẽ giúp chị tra hồ sơ.”

Lệ Dương khẽ gật đầu. Với đống hồ sơ này, dù có huy động hết bác sỹ trong khoa tới tìm giúp cô cũng phải mất ít nhất hai tháng.

Nhưng dù sao thêm một người, hiệu suất công việc cũng tăng gấp đôi. Cô ít nhất không phải đỏ mắt tìm một mình.

oOo

Lệ Dương sải những bước chân ngắn dọc khuôn viên của Passion, bầu trời trên cao rộng lớn không lấp được nỗi cô đơn trong lòng cô. Cô vừa đi vừa nghĩ nát óc xem có cách nào khả quan hơn để nhanh chóng tìm được hồ sơ cá nhân của ba mình không.

Cứ bước như vậy, đột nhiên có một hình dáng quen thuộc đập vào mắt cô.

Trịnh Sỹ Phong - mối tình thầm kín thời đại học của Lệ Dương đang ngồi một mình trên chiếc ghế đá chỉ cách cô mười mấy bước chân. Lệ Dương biết Sỹ Phong làm việc ở đây, nhưng Passion rộng lớn như thế, hai người lại làm ở hai khoa khác nhau nên từ khi đến đây cô vẫn chưa lần nào gặp anh.

Lệ Dương lặng im dõi theo nét trầm tư của anh, ráng chiều đổ lên gương mặt dù nhìn theo hướng nào cũng thấy được vẻ anh tuấn. Anh vẫn như hai năm trước đây, cả người luôn toát lên một vẻ lạnh lùng và xa cách, khiến người ta chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa mà không dám lại gần. Dáng vẻ và khí chất ấy đã từng làm điêu đứng bao nhiêu trái tim của sinh viên nữ, tất nhiên trong đó có cả Lệ Dương.

Cô còn đang phân vân xem có nên qua chào hỏi anh một tiếng hay không. Dù sao cũng từng là huynh đệ đồng môn, dù vị sư huynh này có thể chẳng mảy may biết Lệ Dương là ai.

Thế nhưng cô đã phải giật mình vì một bóng người không biết từ lúc nào đứng ngay sau lưng, còn rất chăm chú nhìn theo tầm mắt của cô.

Sau đó mới huơ huơ tay triệu hồi lý trí đang thất lạc tận đâu đâu của Lệ Dương.

“Xem biểu hiện mê trai của cô kìa. Thật mất mặt!”

Lệ Dương phải đưa tay lên bịt nhanh cái miệng đang ngoác ra trêu đùa của Hoàng Quân, không để người ngồi trên ghế đá có cơ hội nghe được.

Hoàng Quân cố gắng gỡ tay Lệ Dương xuống, xét nét:

“Cô thích anh ta?”

“Liên quan gì tới anh!” Lệ Dương như bị nói trúng tim đen, giận dỗi quay mặt bỏ đi. Được vài bước cô bỗng quay đầu nhìn Hoàng Quân thắc mắc:

“Mà anh tới đây làm gì vậy?”

Hoàng Quân đưa tay chỉ chỉ vào mắt mình:

“Cô làm phẫu thuật kiểu gì mà mắt tôi giờ đau với ngứa không chịu được. Tôi tới để kiểm tra.”

Lệ Dương giật mình, có chút sợ hãi. Không phải là có biến chứng chứ? Cô đã thực hiện những thao tác rất chính xác, còn có bác sỹ chuyên khoa đứng bên cạnh theo dõi, ông ấy cũng nói cô làm rất tốt.

Lại nhìn vào mắt Hoàng Quân, không có dấu hiệu sưng đỏ hay viêm nhiễm.

Nhìn vào khuôn mặt anh ta, vẫn đang chăm chú theo dõi những thay đổi nhỏ nhất của cô.

“Theo tôi vào đây.” Lệ Dương đi về phía tòa nhà nơi cô làm việc, Hoàng Quân nhìn theo bước chân cô, khóe miệng cong lên thành một nét cười thỏa mãn.

Sau khi thực hiện n thao tác kiểm tra rất cẩn thận đôi mắt của Hoàng Quân, Lệ Dương hoàn toàn không phát hiện bất cứ triệu chứng khác lạ nào.

“Tất cả các chỉ số đều đạt chuẩn, anh cảm thấy không ổn chỗ nào vậy?” Cô đi về phía bàn làm việc, rút từ trong ngăn bàn ra một quyển sổ khám bệnh, ghi tên anh ta lên bìa sổ.

“Vậy sao? Tại sao tôi lại thấy ngứa ngứa nhỉ?”

Lệ Dương thừa biết anh ta đang giả vờ giả vịt. Cô thật không dám tin con người này không lâu trước đây sống chết không chịu làm phẫu thuật, bây giờ lại dành sự quan tâm đặc biệt đến đôi mắt đang rất bình thường như vậy.

Cô không trả lời, lật giở trang phía trong quyển sổ khám bệnh.

Hoàng Quân từ chỗ chiếc máy đo khám mắt đi về phía Lệ Dương, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. Hai người cách nhau một chiếc bàn.

“Lệ Dương, cô bao nhiêu tuổi vậy?” Hoàng Quân hỏi nhằm xua đi không khí có phần ngượng ngập.

“Hai lăm.” Lệ Dương đáp, cũng không buồn ngẩng đầu lên.

Hai lăm – bằng đúng tuổi của Ngọc Linh nếu cô ấy còn sống.

“Cô thật sự không có chị hay em gì sao?”

Lệ Dương bất giác dừng bút. Nếu mẹ cô còn sống, biết đâu cô sẽ có một đứa em.

“Không! Anh vẫn cho rằng tôi có quan hệ gì với Ngọc Linh đấy à?”

“Tôi chỉ tiện mồm thì hỏi thôi.” Hoàng Quân lắc đầu phủ nhận. Có đánh chết Lệ Dương cũng không tin anh ta chỉ tiện mồm, con người này từ trong ra ngoài đều rất khó đoán.

“Nghe nói anh bây giờ đang làm nhân viên thiết kế, không phải đến công ty sao?”

“Nhân viên thiết kế?” Hoàng Quân nheo mắt lẩm bẩm. Không biết cô ta nghe được tin này ở đâu, hơn nữa đã nghe còn không nghe cho chính xác, anh từ Giám đốc sáng tạo chuyển xuống làm nhân viên thiết kế từ bao giờ vậy?

“Tôi đang trong thời gian dưỡng bệnh. Cô sao lại có suy nghĩ đầy chất tư bản chủ nghĩa thế chứ?” Hoàng Quân cũng không có ý định sửa lại lời Lệ Dương, anh ngả người ra sau ghế, tỏ vẻ không mấy hứng thú với công việc “nhân viên thiết kế” của mình.

Dưỡng bệnh gì chứ? Sức khỏe bây giờ của anh ta, có phải làm việc hai mươi tiếng một ngày cũng không có vấn đề gì.

“Mà ông cậu cũng dặn tôi, ba tháng nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ một lần. Phòng bệnh hơn chữa bệnh.”

“Anh mới ra viện được ba ngày thôi.” Lệ Dương khẽ than lên một tiếng.

Hoàng Quân không biểu thị thái độ gì trước câu nói của Lệ Dương, anh ta đưa tay qua giật lấy quyển sổ khám bệnh dưới tay cô một cách thô bạo.

“Cô đang viết cái gì vậy?”

Lệ Dương đưa đôi mắt giết người nhìn Hoàng Quân. Hoàng Quân đặc biệt lại không một chút để ý tới thái độ của cô. Anh lật đi lật lại cuốn sổ trên tay.

“Thật không nhìn ra chữ cô lại dễ đọc như vậy.”

“Đẹp thì cứ khen đẹp đi, cần gì phải nói giảm nói tránh vậy chứ.”

Hoàng Quân thiếu điều ho lên sặc sụa:

“Da mặt cô quả thật ngày càng dày đó...”

Chương chín: AI CŨNG MƠ ƯỚC MỘT GIA ĐÌNH

Hôm nay, khi Lệ Dương đang tiêm thuốc ột bệnh nhân thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô ra ngoài ban công để trả lời. Là bà Châu gọi mời cô tới ăn cơm, bà muốn cảm ơn việc cô đã thuyết phục Hoàng Quân đồng ý làm phẫu thuật.

Sau khi Hoàng Quân xuất viện, Lệ Dương cũng không có lý do gì để thường xuyên lui tới nhà anh nữa. Đôi lúc ngồi buồn buồn, cô lại nhớ tới hàng xương rồng đang nở hoa trên ban công trước phòng Hoàng Quân. Trên ban công chỉ trồng mỗi xương rồng, chắc đó là loại cây anh ta thích nhất. Trước đây, Lệ Dương vẫn thường thay anh tưới nước cho những chậu cây này. Cô không mấy am hiểu về sinh cảnh, nên cũng cứ nghĩ xương rồng giống với nhiều loài cây thân thảo khác, mỗi ngày đều tắm cho nó. Về sau nghe Hoàng Quân thắc mắc không hiểu vì sao có một cây đột nhiên bị ngập úng, Lệ Dương im re không dám lên tiếng bình luận.

Mấy lần trước Lệ Dương đều từ chối vì có việc bận, lần này cô đành nhận lời vì sợ làm bà Châu phật ý.

Vào giờ tan tầm trời đổ mưa như trút nước, Lệ Dương và Jack che chung một chiếc ô, vừa ra tới cổng bệnh viện đã thấy Hoàng Quân đang đứng dựa người vào cửa xe, một tay cầm ô, một tay giơ về phía cô vẫy vẫy.

“Người yêu chị à? Rất đẹp trai!” Jack nhìn thấy quay đầu sang hỏi Lệ Dương.

“Không. Anh ta từng là bệnh nhân của tôi thôi.” Lệ Dương lắc đầu, không hiểu sao cậu thanh niên này lại có thể nhìn ra cô với Hoàng Quân là một đôi.

“Bệnh nhân sau khi ra viện mà vẫn hay qua lại với bác sỹ, quả thật rất hiếm.”

Lệ Dương cười khẽ. Cô không muốn để Hoàng Quân đợi lâu nên chỉ cảm ơn Jack rồi chạy nhanh sang bên kia đường, chui đầu vào chiếc ô Hoàng Quân đang cầm.

“Anh ở đây làm gì?”

“Còn phải hỏi à? Tới đón cô.” Hoàng Quân cố nói to hơn một chút để át lại tiếng mưa.

“Tôi đi taxi cũng được mà.”

“Mưa to quá! Vào xe thôi.” Hoàng Quân che ô cho Lệ Dương tới bên phải xe, mở cửa để cô ngồi vào ghế phụ.

Bánh xe rẽ thành những đường nước nhỏ, lướt nhẹ trong màn mưa. Sau gương chiếu hậu, Jack vẫn đứng đó nhìn theo bóng chiếc xe mỗi lúc một nhỏ dần, đôi mắt màu xanh nước biển phảng phất nét bi thương.

Ngồi trong xe, Lệ Dương vừa giũ giũ vạt áo ẩm vì bị dính nước mưa, vừa ngân nga lời bài hát trong chương trình “Quà tặng âm nhạc” của VOV giao thông.

“Cô có vẻ thân với cậu bác sỹ người nước ngoài ấy nhỉ?” Hoàng Quân đang lái xe quay sang hỏi Lệ Dương.

“Ừm... Cậu ta thẳng thắn, cởi mở, rất hay giúp đỡ tôi.” Lệ Dương đang hát phải dừng lại trả lời.

Gương mặt Hoàng Quân tràn đầy ý cười.

“Không phải cậu ta thích cô đấy chứ?”

“Cậu ta hỏi tôi và anh có phải một đôi không đấy.”

Lúc này thì Hoàng Quân bật cười lên thành tiếng.

“Tôi rất khâm phục con mắt sáng suốt của cậu ta.”

“Anh chỉ ăn nói linh tinh.”

“Thật đấy! So với anh chàng bác sỹ đẹp trai kia, tôi thấy mình hợp với cô hơn.” Lệ Dương biết Hoàng Quân đang nhắc tới Trịnh Sỹ Phong, chắc chắn lại đang muốn chọc ghẹo cô.

“Anh biết gì về anh ấy mà lại khẳng định thế chứ?”

“Nói cô biết một thông tin, anh ta có bạn gái rồi.” Là một người bạn, Hoàng Quân thấy mình có trách nhiệm phải cảnh báo cô gái hay mơ mộng này một chút, tránh trường hợp có ngày cô ấy lún quá sâu.

Lệ Dương quay sang nhìn Hoàng Quân bằng ánh mắt ngạc nhiên:

“Sao anh biết?”

“Hôm tới bệnh viện tìm cô, tôi thấy anh ta và một cô gái đang lôi lôi kéo kéo ở sân sau bệnh viện. Chắc là đang giận dỗi gì nhau.”

Thảo nào hôm đó Lệ Dương thấy Trịnh Sỹ Phong ngồi trên ghế đá, vẻ mặt anh lại trầm tư như vậy.

“Xem cô kìa, thích anh ta tới vậy à?” Hoàng Quân nhìn thấy biểu cảm thất vọng trên gương mặt Lệ Dương, khẽ cười khan một tiếng.

Lệ Dương không thèm trả lời. Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, mưa vẫn chưa ngớt, bầu trời cuối thu nhuốm một màu buồn ảm đạm. Một lúc sau, cô mới khẽ hỏi Hoàng Quân, ánh mắt vẫn không rời hai hàng cây bên đường.

“Anh Quân! Hồi đó anh với Ngọc Linh, có cảm giác thế nào?”

Nhắc đến Ngọc Linh, giọng của Hoàng Quân trầm xuống một cung, Lệ Dương nghe thấy trong đó dường như phảng phất âm điệu của sự xót xa.

“Lúc nào cũng mong được nhìn thấy cô ấy, không gặp thì rất nhớ, gặp rồi lại không muốn xa...”

Lệ Dương đối với Trịnh Sỹ Phong mà nói, gặp thì xao xuyến, không gặp cũng không sao, nhưng khi nghe nói anh có bạn gái lại thấy có chút mất mát. Không sâu nặng như Hoàng Quân, nhưng cũng không hoàn toàn hời hợt, rốt cuộc cô cũng không xác định được tình cảm của mình đang ở giai đoạn nào.

oOo

Xe vừa đỗ ở cổng, Xuân Vy đã từ trong nhà chạy ra ôm chầm lấy Lệ Dương, cọ cọ đầu vào bụng cô.

“Chị Dương! Sao lâu nay không thấy chị tới vậy?”

Lệ Dương vừa xoa đầu Xuân Vy vừa cười. Ngày trước khi Hoàng Quân còn chưa chịu điều trị, cô đến nhà thuyết phục anh, mỗi lúc chán nản lại chạy sang phòng chơi xếp hình cùng Xuân Vy, còn kèm cho con bé học. Nhiều lúc Lệ Dương nghĩ mà thấy buồn cười, tiền bà Châu trả để cô làm gia sư cho Xuân Vy nghe còn hợp lý hơn là để cô thuyết phục con trai bà phẫu thuật.

Lệ Dương đang định trả lời: Anh trai em khỏi bệnh rồi, chị còn tới làm gì nữa. Nhưng nghĩ nghĩ một lúc, cô lại mỉm cười nói với con bé:

“Dạo này chị bận.”

Con bé chun mũi làm bộ giận dỗi:

“Chị mà không tới, em buồn lắm đó.”

Lệ Dương trong đầu thầm nghĩ, sao em không san sẻ một chút dễ thương cho anh trai mình vậy?

“Chị xin lỗi. Từ nay hễ rảnh chị sẽ qua chơi với em nhá.” Lệ Dương véo nhẹ vào mũi Xuân Vy, chớp chớp mắt.

Xuân Vy hai bím tóc tơ lúc lắc, miệng ngoác ra cười, đầu liên tục gật gật.

Lệ Dương đưa mắt nhìn quanh, cũng đã lâu rồi cô không tới đây, cảnh vật vẫn không hề thay đổi. Gia đình ba thế hệ sống trong một ngôi nhà được xây theo kiểu biệt thự ở giữa lòng thủ đô, chỉ cách khu chung cư Lệ Dương sống gần hai cây số. Người Hà Nội vẫn có một câu nói đùa rằng: “Có tiền mà không có đất để xây nhà”. Thế nhưng ngôi biệt thự kiểu Pháp này lại có diện tích khá rộng, hai bên cổng vào đặt những chậu lộc vừng xanh mơn mởn, phía sau toà nhà lớn còn có một bể bơi lộ thiên, nước bốn mùa đều xanh biếc. Khi lần đầu đến đây, Lệ Dương nghĩ mà thương cho chị Bích, một mình quét dọn ngôi nhà lớn như vậy chắc chắn sẽ rất mệt. Mãi về sau cô mới biết, hàng tuần đều có những người giúp việc không thường xuyên đến đây làm cỏ, thau rửa bể bơi,... Chị Bích thực ra chỉ phải lo công việc nội trợ và trông coi nhà cửa.

Ba tháng ngày ngày đóng cọc nhà Hoàng Quân, những người trong gia đình anh đều đã nhẵn mặt Lệ Dương, hơn nữa còn rất yêu quý cô. Bà ngoại Hoàng Quân không bao giờ gọi tên Lệ Dương mà thường gọi cô là “cháu dâu”. Lúc đầu Lệ Dương nghe thấy rất ngượng, nhưng dần dần cũng quen tai. Về sau mỗi khi nghe hai tiếng “cháu dâu” cô đều quay lại dạ một tiếng rất to. Bà Châu - mẹ của Hoàng Quân là điển hình ẫu phụ nữ lý tưởng của gia đình - nhân hậu, hiền dịu, sống rất tình cảm. Mặc dù xuất thân từ tầng lớp thượng lưu nhưng bà không bao giờ tỏ ra mình ở vị trí cao hơn người khác, thường ngày đối xử với mọi người rất ôn hoà, nhã nhặn, những lúc rảnh rỗi bà vẫn thường cùng chị Bích dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng. Còn Xuân Vy là một đứa bé rất nhí nhảnh và đáng yêu, con bé quý Lệ Dương còn bởi vì cô là bác sỹ, bác sỹ chính là ước mơ sau này của nó. Khi Lệ Dương xoa đầu hỏi nó vì sao lại thích làm bác sỹ, nó trả lời cô rằng vì cái áo của bác sỹ nhìn rất đẹp.

Người không vừa mắt Lệ Dương nhất trong ngôi nhà này, có lẽ chính là người còn lại. Nhưng đó chỉ là trước kia, bây giờ tiếp xúc nhiều với Hoàng Quân, cô thấy anh ta căn bản cũng không phải là quá khó chịu.

Trong bữa cơm, bà Châu gắp cho Lệ Dương một miếng thịt cuốn, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến.

“Công việc vất vả lắm à? Nhìn cháu dạo này gầy đi nhiều.”

Không hiểu sao Lệ Dương lại thấy khóe mắt cay cay. Công việc cô đang làm quả thật rất vất vả, từ ngày vào Passion, Lệ Dương chưa ngày nào được ngủ quá bốn tiếng. Nhiều hôm đang say giấc trong chăn ấm, có điện thoại cấp cứu lại phải vội vội vàng vàng bò dậy mặc quần áo chạy tới bệnh viện. Làm bác sỹ vất vả như thế nào, có lẽ chỉ những người trong nghề mới hiểu.

“Dạ. Cũng bình thường thôi ạ.” Lệ Dương mím môi cười khẽ.

“Làm gì thì làm cũng nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ.” Giọng bà Châu vẫn đầy ân cần.

Lệ Dương chỉ biết “Vâng” một tiếng rồi lại cúi xuống ăn, khoé mắt đỏ hoe.

“Cháu dâu này. Từ nay rãnh rỗi thì cứ qua đây ăn cơm.” Bà ngoại nhìn Lệ Dương chăm chú ăn, lại tưởng cô rất thích mấy món hôm nay.

“Phải đó chị Dương. Qua chơi cùng em nữa.” Xuân Vy cũng lên tiếng phụ hoạ.

"..."

“Cháu sao vậy?” Thấy Lệ Dương một lúc không trả lời, chỉ cúi đầu gật gật, bà Châu nhẹ nhàng hỏi.

Lệ Dương lúc này mới ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt tự nhiên trào ra lăn xuống gò má, nhanh đến nỗi cô không ngăn lại kịp, chỉ có thể đưa tay lên quệt đi. Cô nhìn sang bà Châu, ánh mắt bà vẫn đầy âu yếm.

“Mọi người tốt với cháu như vậy, cháu thấy cảm động.” Lệ Dương mãi mới mấp máy được một câu.

Bà ngoại cười xoà:

“Con bé này, cháu cũng như người trong nhà mà.”

Lệ Dương thầm nghĩ, giá như cô cũng có thể có được một gia đình như vậy.

“Phải rồi. Cháu sống cùng ba mẹ à?” Bà Châu lại đặt bát xuống, nheo mắt nhìn Lệ Dương.

“Không ạ. Cháu sống cùng một người bạn.” Lệ Dương nuốt xuống miếng thức ăn đang nhai dở rồi mới trả lời bà Châu.

“Ba mẹ cháu làm nghề gì?” Bà Châu vẫn ân cần hỏi han. Bà không hề biết về hoàn cảnh của Lệ Dương, chính vì thế cũng không biết mình đã vừa chạm vào nỗi đau sâu kín nhất trong lòng cô. Đây là câu hỏi mà Lệ Dương không muốn trả lời nhất, nhưng cô biết bà Châu không hề có ác ý, ngược lại cô thấy trong lời nói của bà chứa đựng một sự quan tâm ân cần, dịu dàng chỉ có thể xuất phát từ trái tim người mẹ.

“Mẹ cháu mất từ khi cháu mới ra đời. Còn ba cháu...” Lệ Dương ngập ngừng, “khi cháu sinh ra, ba không có ở bên cạnh.”

Trẻ con không bố chỉ có ba lý do, Lệ Dương không biết mình có được xếp vào trường hợp “ba mẹ ly thân” không nữa.

Không ai nói gì, Lệ Dương có cảm giác những ánh mắt đang nhìn cô đầy thông cảm.

“Vậy cháu sống với ai?” Bà Châu lại nhẹ nhàng hỏi tiếp.

“Cháu sống cùng ba mẹ nuôi, là bạn thân của mẹ cháu. Họ đối xử với cháu rất tốt.”

Bà Châu và bà ngoại khẽ gật đầu. Đúng vậy, ba mẹ nuôi đối xử với cô như con ruột, đôi khi còn bênh vực cô hơn cả Hồng Liên. Nhưng ba mẹ nuôi vẫn là ba mẹ nuôi, Lệ Dương vẫn không khỏi cảm thấy chạnh lòng, nhất là khi nghe bạn bè hỏi: “Lệ Dương này, sao ba cậu họ Trần mà cậu lại họ Đỗ” – “Vì... ba chỉ là ba nuôi tớ” – “Ủa? Thế ba ruột cậu đâu?”,... Những lúc như vậy, Lệ Dương thật không biết trả lời thế nào. Cô cũng rất muốn hỏi, vì sao ba ruột không đi tìm cô, lẽ nào ông ấy không hề biết đến sự tồn tại của đứa con gái này?

Khi ăn xong, bà Châu cố tình đứng trong bếp gọt hoa quả, còn Lệ Dương lúc này đang phụ chị Bích rửa bát, bà vừa gọt vừa nói chuyện với cô:

“Lệ Dương à, cô rất biết ơn cháu.”

Câu này bà Châu đã nói với cô cả trăm lần rồi, nhưng cứ mỗi lần gặp thì đều nhắc lại.

“Dạ. Cô đừng nói vậy ạ. Cháu có làm gì đâu.” Lệ Dương mỉm cười trả lời rất đúng kiểu con ngoan trò giỏi. Nếu thực sự cảm ơn, có lẽ nên cảm ơn ba mẹ ruột của cô, đã cho cô một hình hài giống hệt Ngọc Linh mới có thể khiến Hoàng Quân đồng ý phẫu thuật.

“Gần đây, tâm trạng Hoàng Quân tốt lên rất nhiều, có lẽ nó đã dần dần ổn định lại.” Đôi mắt bà Châu hấp háy không giấu được niềm vui, tâm trạng Hoàng Quân tốt một, tâm trạng một người làm mẹ như bà có lẽ phải tốt lên gấp mười.

Lệ Dương xếp chồng bát mới rửa xong lên kệ tủ, nhìn bà Châu nhoẻn miệng cười:

“Vậy thì tốt quá ạ!”

“Lệ Dương, cháu thấy Hoàng Quân thế nào?” Bà Châu đột nhiên hỏi câu này khiến Lệ Dương bối rối. Tâm lý học là môn bắt buộc khi nhập trường, cô đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu hỏi vừa rồi của bà.

“Cháu thấy anh ấy... đơn giản, dễ gần, cũng rất tốt bụng.” Lệ Dương suy nghĩ một lúc, nhận thấy dù sao cũng không thể nói xấu Hoàng Quân trước mặt mẹ anh ta nên kiếm đại mấy câu khen cho có.

Nhưng những gì cô nói cũng chưa hẳn đã linh tinh, con người Hoàng Quân quả thật đơn giản, nghĩ gì nói nấy, không quanh co, vòng vèo như nhiều người khác. Gượng gạo một chút, cũng có thể thấy anh ta tương đối dễ gần, không tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, cũng không trăng hoa như mấy vị công tử nhà giàu. Còn về phần tốt bụng, Lệ Dương chưa dám khẳng định, nhưng trước nay cũng chưa thấy anh ta hại người bao giờ.

Vì thế, nhìn chung nếu để Lệ Dương chấm, Hoàng Quân được khoảng bảy điểm.

“Thực ra trước đây nó rất gần gũi, sau vết thương tình cảm mới trở nên khép mình như vậy. Cô thấy mỗi lần gặp cháu, tâm trạng nó có vẻ rất vui.”

Bà Châu nhất định có tuổi mắt kém rồi, Lệ Dương hoàn toàn không thấy vậy.

Đương trong lúc Lệ Dương không biết phải nói gì thì một giọng tươi hơn hớn từ ngoài phòng khách vọng vào cứu cánh cho cô.

“Cháu dâu! Có biết chơi bài không? Ra đây đi.”

Khi Lệ Dương rửa sạch lau khô tay bước ra ngoài đã thấy bà ngoại và Xuân Vy ngồi chụm đầu với nhau, trên bàn đã chia sẵn bốn phần bài đều nhau. Lệ Dương thầm than, gia đình này quả thật nhiều tệ nạn quá!

“Cháu dâu, mau qua đây ngồi đi.” Bà ngoại nhìn thấy Lệ Dương liền vẫy vẫy tay với cô.

Lệ Dương không phải không biết chơi bài, chỉ là trước nay chơi cùng Hồng Liên cô chưa bao giờ giành phần thắng. Không biết vì Hồng Liên là cao thủ, hay là... Haiz, cô thật không muốn nghĩ tiếp nữa.

“Cháu chơi kém lắm ạ!”

“Không sao. Chơi không mất tiền, nếu cháu thua từ nay mỗi ngày đều phải tới đây ăn cơm. Nếu ta thua, bà ngoại này mỗi ngày đều phải vào bếp nấu cơm cho cháu.”

Thưởng phạt kiểu gì vậy? Dù thế nào Lệ Dương vẫn lãi.

Nhưng từ câu nói đấy, cô cảm nhận được tấm chân tình của bà ngoại, lại thấy nghèn nghẹn trong cổ họng.

Kết quả tương đối khả quan, Lệ Dương thắng được hai ván. Chơi trò đỏ đen này thắng thua rất khó nói, xem ra cô không phải là đặc biệt gà mờ.

Hoàng Quân ngồi ở một đầu sofa chăm chú xem tivi, không tham gia, cũng không cổ vũ, hoàn toàn xa cách chốn thị phi. Nhưng thi thoảng vẫn đưa mắt sang nhìn lướt qua Lệ Dương, trong đáy mắt ẩn chứa nét âm u sâu thẳm.

Con người của anh ta, thực sự đơn giản đến mức... phức tạp.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .